“Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà, chờ xem thế kỷ tàn phai/ Tôi như trẻ nhỏ, tìm nơi nương tựa, mà sao vẫn cứ lạc loài…”Đã có những ngày tôi để tuổi trẻ của mình chán nản và tuyệt vọng đến như thế khi nhận ra sự thật: không có trái ngọt thành công nào thể gặt hái dễ dàng, nếu một ngày nó dễ dàng trao vào tay ta, đó có thể là cạm bẫy. Hình ảnh nàng Bạch Tuyết nhận trái táo từ phù thuỷ với nụ cười hiểm ác, đã giúp tôi tri nhận sâu sắc về chân lý ấy. Con người chắc hẳn ai cũng từng một lần ôm mộng tưởng về cuộc sống phồn hoa như gấm “mưa không đến mặt, nắng chẳng tới đầu”. “Há miệng chờ sung” là một lớp người phổ biến trong xã hội. Họ chỉ chờ đợi lợi ích dâng đến tận miệng rồi tận hưởng nó một cách dễ dàng. Nhưng “đường dễ đi là đường đi xuống dốc” ( Khuyết danh). Cuộc đời vốn rất công bằng, nếu bạn cho rằng quý ngài “Thành Công” tự đến gõ cửa nhà bạn khi bạn không bắt tay làm điều gì thì đó chỉ là sự ngộ nhận ngọt ngào. Hãy nhớ rằng phía sau một thành công bỗng nhiên tìm tới luôn là một thung lũng chết đang đón đợi. Tôi lấy đơn cử như những lợi nhuận “khổng lồ” từ những lời giới thiệu về sàn giao dịch Bitcoin, chẳng phải đó là trái táo “ngọt ngào” lừa những Bạch Tuyết ngây thơ hay sao? Tuy hấp dẫn nhưng lại có độc đủ bóp chết giấc mộng làm giàu nhanh chóng của những con người tham lam. Tiền thì ảo, nhưng lừa đảo là thật. “Mật ngọt chết ruồi” từ những lời giới thiệu có cánh đã khiến bao người rơi vào cảnh “trắng tay” khi vừa mới bắt đầu khởi nghiệp. Lợi nhuận khổng lồ, ai cũng khao khát nhưng vẫn cần sự tỉnh táo để nhận ra đó là trái độc không thể thử tránh để lại hậu quả đáng tiếc xảy ra. Niềm tin đặt sai chỗ chính là con đường ngắn nhất lao xuống vực thẳm không đáy. Chắc hẳn trong chúng ta còn nhớ câu chuyện "Trọng Thuỷ và Mị Châu". Chỉ vì "trái tim lầm lỡ để trên đầu". Mị Châu đã gián tiếp đẩy đất nước ta vào nghìn năm phong kiến Bắc thuộc, nhân dân đói khổ lầm than. Đó là sai lầm không thể nào sửa chữa, trở thành vết nhơ trong lịch sử, tất cả chỉ vì tin tưởng mù quáng vào một người bội tín như Trọng Thuỷ. Thêm một thông điệp khác tôi nhận ra từ bức ảnh và cũng từ một phần trải nghiệm khi xem phim về nàng Bạch Tuyết: “Lòng tốt của bạn cần pha thêm đôi phần sắc sảo nếu không chẳng khác nào số không tròn trĩnh”. Bạch Tuyết có lòng tốt khi đưa bà lão vào trong nhà mà không nhớ đến lời nhắc nhở của bảy chú lùn cuối cùng bị mụ phù thuỷ lừa ăn trái độc. Lòng tốt là một loại lương tri, một loại bản tính còn đứng trên cả đạo đức nhưng “lòng tốt lơ ngơ có thể bị lạc đường” (Nguyễn Duy). Khi lòng tốt không đặt đúng chỗ sẽ là hoạ sát thân cho chính mình như nàng Bạch tuyết. Nếu để lòng tốt chở bạn đi, lý trí làm dây cương chúng ta sẽ không bao giờ lạc đường. Cuộc đời là những chuyến phiêu lưu trong đó con người là những nhà du hành không biết mệt mỏi thì chúng ta cần duy trì sự cảnh giác, để năm tháng bất diệt rèn giũa thêm đôi phần sắc sảo để đối nhân xử thế thành thục hơn, phân biệt được đâu là thứ cần tránh, đâu là nơi trao gửi niềm tin và yêu thương xứng đáng. Bức ảnh đã dạy cho tôi rất nhiều về những bài học không có trong sách vở, phải một lần bước ra thế giới mới thấu hiểu “thế thái nhân tình”, lòng người hiểm ác. Không ai biết điều gì đang đợi chờ tôi và bạn ở phía trước nhưng tôi mong đứng trước những lời mời gọi chưa biết âm mưu hay cơ hội có thể đưa ra những quyết định đúng đắn.