Ở mỗi giai đoạn trường thành của con người, thì chúng ta lại có những suy nghĩ cũng như các quan điểm khác nhau. Và câu nói : : “Trẻ con tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì; còn người lớn chẳng tìm được gì trong tất cả” của nhà thơ, nhà triết luận người Ý Giacomo Leopardi đã phản ánh lên sự khác biệt về “thế giới quan” giữa người lớn và trẻ con. Về phía trẻ con, với trí tưởng tượng phong phú cùng sự hồn nhiên, ngây thơ của mình, thì chúng dễ dàng tìm thấy niềm vui từ những thứ nhỏ nhặt như : một cây kẹo. một đám mây hay chỉ là những nét vẽ nghệch ngoạc,… thì cũng đủ làm cho bọn trẻ cảm thấy thích thú và vui sướng. Còn đối với người lớn, thì thế giới quan của họ vô cùng tẻ nhạt. Vì cuộc sống của người lớn luôn xoay quanh với những bộn bề, lo toan của công việc, cũng như là chỉ muốn tìm kiếm các giá trị trong những thứ hữu hình. Điều này đã vô tình khiến cho họ mất đi tâm hồn và khả năng tưởng tượng của mình. Bằng chứng là câu chuyện “Thế giới của trẻ con và người lớn” của tác giả Hải Đường đã cho ta thấy được quá trình thay đổi sâu sắc về suy nghĩ trong giai đoạn trưởng thành, đồng thời còn phản ánh sự khác nhau về suy nghĩ của người trường thành và con nít là vô cùng lớn. Vì vậy tôi hi vọng rằng, những ai đang và sẽ phải mặc lên chiếc áo trưởng thành, thì tôi mong cho dù là cuộc sống có khó khăn, gian nan đến mức nào thì mọi người cũng sẽ tìm thấy cho mình được niềm vui và tâm hồn trong sáng, để có thể tận hưởng cuộc sống trọn vẹn trong từng khoảng khắc.