Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng viết như một sẻ chia “Ở đâu có con người, ở đó có tiếng hát. Trên mặt đất, trần gian này tiếng hát nhắc nhở ta một điều giản dị: tôi hát là tôi hiện hữu”. Cũng chính vì thế tôi luôn có cảm giác tiếng hát và những lời ca có một sợi dây liên hệ kết nối đặc biệt với tôi. Những lúc ngã lòng, tôi lại tìm đến âm nhạc như một liều thuốc chữa lành cho tâm hồn đầy tổn thương. Và có một bài hát mà tôi luôn coi là một liều thuốc hữu hiệu đánh bay mọi cảm xúc tiêu cực, hối thúc tôi mạnh mẽ tiến lên phía trước đó là bài “Đường đến ngày vinh quang” của cố nhạc sĩ Trần Lập. Mỗi câu hát đều là những lời động viên chúng ta tiến về phía trước để chinh phục đỉnh vinh quang mà mình luôn khao khát. Bài hát cho tôi thấy một hiện thực đó là thành công trong cuộc sống đến với ta không hề dễ dàng “Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng/ Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai/ Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió”. Nhưng không vì thế chúng ta sẽ bỏ cuộc trước số phận để viết tiếp những ước mơ còn đang dang dở “Lời hứa ghi trong tim mình/ Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao”. Bên cạnh đó lời bài hát còn khích lệ tinh thần cho tôi mở lòng đón nhận khó khăn như một lẽ dĩ nhiên. Nếu lỡ có vấp ngã thì hãy coi đó là một nấc thang nâng mình lên cao hơn rồi sẽ có một ngày ta sẽ chạm đích “Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi/ Để ta khắc tên mình trên đời/ Dù ta biết gian nan đang chờ đón/ Và trái tim vẫn âm thầm/ Ta bước đi hướng tới một vì sao”. Khi bản thân mỗi chúng ta đã có sự kiên định và nỗ lực không ngừng vị thần Chiến thắng sẽ mỉm cười đem đến những quả ngọt xứng đáng với công sức đã bỏ ra để có được vị trí như ngày hôm nay “Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi/ Và chúng ta là người chiến thắng/ Đường đến những ngày vinh quang/ Con đường chúng ta đã chọn”. Bài hát  “Đường đến ngày vinh quang” thật sự có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Nó nhắc nhở bản thân tôi rằng mệt mỏi có thể dừng lại để nghỉ ngơi nhưng tuyệt đối không được chùn bước và bỏ cuộc. Đặc biệt là đừng bao giờ ngừng khao khát chạm đến ánh sáng vinh quang mà mình hằng mong ước. Vì nếu ta dễ dàng từ bỏ thì tâm hồn của chúng ta sẽ lụi tàn ngay cả khi còn đang sống hay nói cách khác là “cái chết của tâm hồn chỉ chờ cái chết của thể xác đưa tiễn”. Quả đúng như nhận định của Robert Schuman “Nhiệm vụ cao cả nhất của âm nhạc là chiếu sáng vào cõi sâu thẳm trong trái tim con người”.