Với cuộc đời từng trải, tiểu thuyết gia Paulo Coelho – tác giả tiểu thuyết “Nhà giả kim”, đã thốt lên: “Khi viết bút chì, đôi khi phải dừng lại để gọt bút. Điều này sẽ gây đau đớn một chút, nhưng sau đó, bút chì sẽ sắc hơn”. Bằng vật dụng quen thuộc – bút chì, hình ảnh nhân hóa “đau đớn” và từ ngữ đơn giản, ông đã gợi lên một điều cũng đơn giản nhưng mấy ai hiểu thấu: Không có áp lực, không có thành công. “Bút chì” đại diện cho con người, “gọt bút” là những khó khăn, thử thách mà chúng ta phải vượt qua để hoàn thiện mình. Trong quá trình lâu dài đó, “đau đớn” là điều khó tránh khỏi, nhưng ngọc phải mài mới sáng, phải có áp lực mới có kim cương. Khi ấy, “bút chì sẽ sắc hơn”, cũng như nhân cách được rèn giũa, con người sẽ trở nên chín chắn, trưởng thành hơn. Như vậy cả câu nói cốt là để khuyên ta đừng ngại khổ luyện thành tài, hãy dám ước mơ dám thực hiện. Ví như thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký đã không ngừng tập viết bằng chân mặc cho những hôm lên cơn co giật vô cùng đau đớn. Hay như diễn thuyết gia Nick Vujicic thuở nhỏ bị mọi người trêu chọc vì bị cụt tứ chi, nhưng ông đã đứng lên những lời châm chọc ấy thay vì để nó đè bẹp, để rồi ông không cao nhưng người khác phải ngước nhìn. Thử hỏi người thành công nào mà không có lúc gục ngã? Nhưng thay vì từ bỏ thì bằng cách này hay cách khác, họ lại tiếp tục. Khi người khác ngủ, họ thức. Khi người ta đang chìm đắm trong u mê thì họ đang cố vùng vẫy ra khỏi vũng lầy. Có người thành công, cũng sẽ có kẻ thất bại. Không phải vì họ không có năng lực, mà vì họ thiếu ý chí. Như Bác Hồ đã nói, “Không có việc gì khó/ Chỉ sợ lòng không bền/ Đào núi và lấp biển/ Quyết chí ắt làm nên”. Ý chí là một trong những yếu tố tiên quyết khiến “bút chì” chấp nhận chịu đựng “đau đớn”. Vạn sự khởi đầu nan, có những người gian nan bắt đầu nản. Đã bao lần ta trách ông trời quá tàn nhẫn? Không đâu, người tàn nhẫn chính là ta. Ta tàn nhẫn xem thường những gì mà người khác hằng ghen tị: Người mù khao khát có đôi mắt của ta. Người điếc ao ước được một lần lắng nghe âm thanh kỳ diệu mà ta thường nghe… Hoặc cho dù ta khuyết một phần cơ thể, vẫn sẽ có phần khác bù lại. Ông trời không lấy đi của ai tất cả, cửa này đóng lại sẽ có cửa khác mở ra. Hãy trân trọng những may mắn đó để làm động lực vượt qua áp lực. Không cần ta phải mạnh mẽ, hoàn hảo, giàu sang… chỉ cần ý chí bền bỉ, vì nước cũng có thể nâng khúc gỗ thay vì để áp lực của nó xâm nhập vào bên trong. Một con vịt bơi thong dong trên mặt nước, nào ai nghĩ đến đôi chân đạp điên cuồng dưới mặt nước. Một cái cây sai quả, mấy ai để ý rễ của nó không ngừng đâm đầu vào đất cứng. Đừng nhìn vào sự bóng bẩy của người khác mà ghen tỵ, hãy nhìn nhận nỗ lực của họ mà học hỏi. Riêng em, em sẽ nỗ lực hết mình cho dù là thất bại, thì đó cũng chỉ là CHƯA thành công.