K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 3

Biểu đồ cột và biểu đồ đường đều là các dạng biểu đồ thích hợp để thể hiện diện tích rừng nước ta giai đoạn 1943-2021.

Biểu đồ cột có thể giúp so sánh diện tích rừng qua các năm một cách rõ ràng.

Biểu đồ đường sẽ thể hiện sự thay đổi diện tích rừng theo thời gian, giúp dễ dàng nhận thấy xu hướng tăng hoặc giảm.

Biểu đồ cột và biểu đồ đường đều là những dạng biểu đồ thích hợp 

-Biểu đồ cột giúp so sánh trực quan diện tích rừng qua các năm, thể hiện sự tăng giảm rõ ràng giữa các mốc thời gian

-Biểu đồ đường thể hiện xu hướng biến động diện tích rừng theo thời gian một cách liên tục, giúp người xem dễ dàng nhận thấy các giai đoạn suy giảm hay phục hồi rừng

=> Vì vậy, cả hai dạng biểu đồ này đều phù hợp để thể hiện số liệu diện tích rừng Việt Nam trong thời gian dài, giúp phân tích và đánh giá sự thay đổi một cách hiệu quả

Hoang mạc Atacama hình thành ở ven biển phía tây dãy Andes (Nam Mỹ) là do sự kết hợp của một số yếu tố địa lý và khí hậu độc đáo:

  • Dòng biển lạnh Humboldt (Peru):
    • Dòng biển lạnh này chảy dọc theo bờ biển phía tây Nam Mỹ, làm giảm nhiệt độ không khí và hạn chế sự bốc hơi nước.
    • Không khí lạnh và khô từ dòng biển này di chuyển vào đất liền, gây ra tình trạng khô hạn kéo dài.
  • Hiệu ứng chắn gió của dãy Andes:
    • Dãy Andes tạo thành một bức tường chắn gió, ngăn chặn luồng không khí ẩm từ phía đông (từ Đại Tây Dương) di chuyển đến.
    • Không khí khi vượt qua dãy Andes mất đi hơi nước, trở nên khô hơn khi xuống phía tây, tạo điều kiện cho sự hình thành hoang mạc.
  • Áp suất cao cận nhiệt đới:
    • Khu vực này nằm trong vùng áp suất cao cận nhiệt đới, nơi không khí có xu hướng chìm xuống, làm tăng nhiệt độ và giảm độ ẩm.
    • Điều này góp phần vào tình trạng khô hạn và hạn chế sự hình thành mây và mưa.

Tóm lại, sự kết hợp của dòng biển lạnh, hiệu ứng chắn gió và áp suất cao đã tạo ra một môi trường cực kỳ khô hạn, dẫn đến sự hình thành hoang mạc Atacama.

Hoang mạc A-ta-ca-ma hình thành ở ven biển phía tây dãy An-đét (Nam Mỹ) do ảnh hưởng của nhiều yếu tố

-Dãy An-đét chắn gió ẩm từ Đại Tây Dương, khiến lượng mưa ở khu vực này rất ít

-Dòng biển lạnh Pê-ru chảy dọc theo bờ biển làm hơi nước khó bốc hơi, hạn chế sự hình thành mây và mưa

Vị trí địa lý gần chí tuyến cũng khiến khí hậu nơi đây khô hạn, tạo nên một trong những hoang mạc khô hạn nhất thế giới

-Vĩnh Phúc có nhiều loại đất khác nhau, trong đó phổ biến nhất là đất phù sa, đất feralit và đất xám bạc màu

+ Đất phù sa tập trung chủ yếu ở các vùng ven sông, có độ phì nhiêu cao, thích hợp cho canh tác nông nghiệp

+Đất feralit đỏ vàng phân bố ở các vùng đồi núi, giàu khoáng chất nhưng dễ bị rửa trôi

+Đất xám bạc màu có diện tích khá lớn, nhưng nghèo dinh dưỡng và cần được cải tạo để sử dụng hiệu quả

-Về phân bố

-Đất phù sa tập trung ở các huyện đồng bằng ven sông như Vĩnh Tường, Yên Lạc, nơi có điều kiện thuận lợi cho sản xuất nông nghiệp

- Đất feralit xuất hiện chủ yếu ở các huyện Tam Đảo, Lập Thạch, Sông Lô, nơi có địa hình đồi núi và thích hợp cho trồng cây công nghiệp, cây ăn quả

-Đất xám bạc màu phân bố rải rác ở nhiều nơi, đặc biệt ở những khu vực có địa hình cao và ít phù sa bồi đắp

-Đất có mối quan hệ chặt chẽ với các thành phần tự nhiên khác

+Địa hình đồi núi khiến đất feralit dễ bị xói mòn, trong khi vùng đồng bằng thấp trũng lại có đất phù sa màu mỡ nhờ quá trình bồi đắp của sông Hồng và sông Lô

+Khí hậu nhiệt đới ẩm gió mùa ảnh hưởng đến quá trình phong hóa đất, giúp hình thành lớp đất giàu khoáng chất nhưng cũng làm gia tăng hiện tượng rửa trôi ở vùng đồi núi

+Hệ thống sông ngòi góp phần vận chuyển phù sa, làm giàu thêm dinh dưỡng cho đất canh tác

7 tháng 3

Các loại đất và đặc điểm chung của đất:

Vĩnh Phúc có đa dạng các loại đất, phục vụ cho nông nghiệp, xây dựng và phát triển các khu vực đô thị. Các loại đất chủ yếu ở Vĩnh Phúc bao gồm:

Đất phù sa: Là loại đất có độ phì nhiêu cao, thích hợp cho trồng lúa và các loại cây trồng khác. Đất phù sa phân bố chủ yếu dọc theo các con sông như sông Lô, sông Phan.Đất đỏ bazan: Thường gặp ở các khu vực đồi núi, đất này có tính chất dinh dưỡng cao, thích hợp cho việc trồng cây công nghiệp như cà phê, cao su, và cây ăn quả.Đất feralit: Là loại đất phổ biến ở các vùng đồi núi trung du, đặc điểm của đất này là giàu khoáng chất, nhưng khả năng giữ nước kém, thích hợp cho các cây trồng chịu khô hạn như cây dược liệu.Đất mùn: Phân bố chủ yếu ở các khu vực có rừng và đồi núi, đất này có khả năng giữ ẩm tốt và độ phì nhiêu cao, thích hợp cho cây trồng nông nghiệp và các loại cây rừng.

Đặc điểm chung của đất Vĩnh Phúc:

Đất Vĩnh Phúc khá đa dạng về loại hình và đặc tính.Đất có độ phì nhiêu khá cao, đặc biệt là đất phù sa, tạo điều kiện thuận lợi cho nông nghiệp phát triển.Đất ở Vĩnh Phúc cũng có sự phân hóa rõ rệt giữa các vùng đồi núi và vùng đồng bằng, ảnh hưởng đến việc trồng trọt và phát triển kinh tế.

Phân bố đất ở địa phương:

Vùng đồng bằng: Phần lớn đất ở các huyện như Bình Xuyên, Vĩnh Tường, Tam Dương là đất phù sa, thích hợp cho trồng lúa nước, rau màu và hoa màu.đồng hương nè
6 tháng 3

Ở vùng ven biển các lục địa thường mưa nhiều hơn trong nội địa vì:

Khí hậu ẩm ướt: Biển cung cấp độ ẩm lớn cho không khí, tạo điều kiện cho mây hình thành và gây mưa.

Gió biển: Gió từ biển mang theo hơi ẩm vào đất liền, khi gặp các yếu tố như địa hình hoặc sự thay đổi nhiệt độ, sẽ gây mưa nhiều hơn.

Hiệu ứng đối lưu: Sự khác biệt nhiệt độ giữa biển và đất liền làm tăng sự đối lưu, thúc đẩy quá trình mưa.

- Các dòng biển chảy thành dòng và có nhiệt độ cao hơn (dòng biển nóng) hoặc thấp hơn (dòng biển lạnh) nước của vùng biển mà nó chảy qua. + Ở những nơi có dòng biển nóng đi qua thì nước biển dễ bay hơi (do nhiệt độ nước biển cao) tạo thành mây và gây mưa cho những khu vực gần đó ⟶ khí hậu ẩm ướt, nhiều mưa.

6 tháng 3

Bộ trang phục cho nữ:

- Bộ váy áo thổ cẩm gọi là: "Ca tuư iu 'nhoh" ('Nhoh tức là thổ cẩm);
- Bộ váy áo vải thường gọi là: "Ca tuư iu găm" (Găm tức là màu đen).

Tuy nhiên, chỉ có váy nhất thiết là màu đen, còn áo thì tùy thích, người ta có thể mặc nhiều màu khác nhau. Vải thổ cẩm nguyên gốc người ta dệt chỉ có ba màu: đen, trắng, đỏ. Trong đó màu đen làm nền chủ đạo. Người dân tộc Hrê thích bộ trang phục màu đen, họ quan niệm màu đen là màu kín đáo, dịu dàng và mạnh mẽ...

Bộ trang phục cho nam:

- Khố (Kpen/Hpen)
- Bộ quần áo vải thường (may kiểu quần áo bà ba)

Khố có hai loại: Chiếc khố loại nhỏ, gọi là: "Hpen dham" dành cho những người trung niên, thanh niên. Chiều rộng của khố khoảng 18cm, chiều dài khoảng 4,5m - 5m, hoạ tiết hoa văn đơn giản, nhẹ nhàng. Thân khố màu đen, có ba đường sọc màu trắng chính giữa, hai đường sọc màu đỏ hai viền; hai đầu chiếc khố có năm đường hoa văn, nhưng không rõ nét như hoa văn của áo, có tua khoảng 15cm. Chiếc khố loại lớn, gọi là: "Hpen vroang" dành cho người già, những người khá giả về kinh tế. Chiều rộng của khố khoảng 20cm, chiều dài khoảng 5m - 5,5m; thân chiếc khố màu đen, có ba đường sọc màu trắng chính giữa, hai đường sọc màu đỏ hai viền như hpen dham nhưng lớn hơn; hai đầu chiếc khố có 7 đường hoa văn sặc sỡ, có tua dài khoảng 20cm.

Bộ quần áo bà ba màu đen, áo cổ tròn, dài tay, có hai túi phía trước, chẻ một tí hai bên hông. Chiếc quần dài tới mắt cá, không có túi. Để cho bộ trang phục của mình đẹp hơn, nam dân tộc Hrê thích trang trí ở những đường rìa quần áo bằng sợi chỉ, hoặc vải màu đỏ.

nguoi kinh thi bt

tick mik nha

Trang phục của người Hrê và người Kinh ở tỉnh Quảng Ngãi có nhiều điểm khác biệt, thể hiện rõ nét bản sắc văn hóa riêng của từng dân tộc

- Người Hrê thường mặc trang phục truyền thống làm từ vải dệt thổ cẩm với hoa văn đơn giản nhưng tinh tế

+Nam giới thường mặc khố hoặc quần, áo chui đầu

+Phụ nữ mặc váy dài kết hợp với áo ngắn, thắt lưng và các loại trang sức bằng cườm, bạc

- Người Kinh ở Quảng Ngãi mặc trang phục phổ biến của dân tộc Kinh trên cả nước

+Nam giới thường mặc áo sơ mi, quần dài

+Phụ nữ ưa chuộng áo dài truyền thống hoặc trang phục hiện đại

Trang phục của người Hrê và người Kinh ở tỉnh Quảng Ngãi có nhiều điểm khác biệt, thể hiện rõ nét bản sắc văn hóa riêng của từng dân tộc

- Người Hrê thường mặc trang phục truyền thống làm từ vải dệt thổ cẩm với hoa văn đơn giản nhưng tinh tế

+Nam giới thường mặc khố hoặc quần, áo chui đầu

+Phụ nữ mặc váy dài kết hợp với áo ngắn, thắt lưng và các loại trang sức bằng cườm, bạc

- Người Kinh ở Quảng Ngãi mặc trang phục phổ biến của dân tộc Kinh trên cả nước

+Nam giới thường mặc áo sơ mi, quần dài

+Phụ nữ ưa chuộng áo dài truyền thống hoặc trang phục hiện đại

6 tháng 3

những khác biệt trong trang phục của người Hrê và người Kinh là :

- về chất liệu 

+ người Hrê : được dệt bằng vải lanh hoặc vải bông

+ người Kinh : được làm bằng vải công nghiệp hoặc vải tổng hợp

- về màu sắc quần áo :

+ người Hrê : thường sử dụng các màu sắc sặc sỡ như đỏ , vàng và được dệt thủ công .

+ người kinh : thường sử dụng các màu sắc hài hòa hơn, đơn giản .

- về phụ kiện kèm theo:

+người Hrê: thường sử dụng các khăn quấn đầu , vòng cổ , vòng tay làm từ bạc và được làm thủ công bởi các nghệ nhân

+ người Kinh : thường đeo trang sức như nhẫn , vòng tay hoặc dây chuyền. các phụ kiện thường đc làm bằng vàng , bạc .

 

6 tháng 3

Việc tìm hiểu môi trường tự nhiên ở Quảng Trị mang lại nhiều ý nghĩa quan trọng, bao gồm:

-Bảo vệ và phát triển bền vững tài nguyên thiên nhiên: Quảng Trị sở hữu một hệ sinh thái phong phú với nhiều khu vực rừng, đầm lầy, và các hệ sinh thái ven biển. Việc nghiên cứu môi trường tự nhiên giúp xác định các yếu tố cần bảo vệ, quản lý tài nguyên thiên nhiên một cách hiệu quả và phát triển bền vững.

-Hiểu rõ về đa dạng sinh học: Quảng Trị là nơi cư trú của nhiều loài động thực vật quý hiếm, có thể có giá trị khoa học hoặc du lịch sinh thái. Tìm hiểu môi trường tự nhiên giúp xác định và bảo vệ các loài này, đồng thời hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa các loài trong hệ sinh thái.

-Ứng phó với biến đổi khí hậu: Quảng Trị, đặc biệt là vùng ven biển và các khu vực đất thấp, dễ bị ảnh hưởng bởi biến đổi khí hậu. Việc nghiên cứu môi trường tự nhiên giúp nhận diện các nguy cơ, xây dựng các biện pháp ứng phó và giảm thiểu thiệt hại do thiên tai và biến đổi khí hậu.

-Phát triển du lịch sinh thái: Quảng Trị sở hữu nhiều cảnh quan thiên nhiên đẹp và hoang sơ, như các bãi biển, rừng ngập mặn và các di tích chiến tranh. Tìm hiểu môi trường tự nhiên giúp khai thác tiềm năng du lịch sinh thái một cách hợp lý, mang lại lợi ích kinh tế và nâng cao nhận thức cộng đồng về bảo vệ môi trường.

-Giáo dục và nâng cao nhận thức cộng đồng: Việc tìm hiểu và nghiên cứu môi trường tự nhiên còn giúp nâng cao nhận thức của người dân về bảo vệ môi trường, từ đó thay đổi hành vi, thói quen tiêu dùng và sử dụng tài nguyên thiên nhiên một cách hợp lý.

Việc tìm hiểu môi trường tự nhiên ở Quảng Trị có ý nghĩa quan trọng trong việc bảo vệ tài nguyên và phát triển bền vững

-Quảng Trị có địa hình đa dạng, bao gồm đồng bằng, đồi núi và bờ biển, ảnh hưởng trực tiếp đến khí hậu, thổ nhưỡng và hệ sinh thái

-Nghiên cứu môi trường tự nhiên giúp con người hiểu rõ hơn về các đặc điểm khí hậu khắc nghiệt, từ đó có biện pháp thích ứng với thiên tai như bão, lũ lụt và hạn hán

-Quảng Trị còn có nhiều tài nguyên quý giá như rừng tự nhiên, sông suối và vùng biển phong phú, cần được bảo vệ để duy trì đa dạng sinh học và phục vụ cho phát triển kinh tế - xã hộ

-Việc tìm hiểu môi trường cũng giúp nâng cao ý thức cộng đồng trong việc bảo vệ thiên nhiên, hướng đến một cuộc sống hài hòa giữa con người và hệ sinh thái

5 tháng 3

- Vịnh Bắc Bộ có vị trí chiến lược quan trọng đối với cả Việt Nam và Trung Quốc, về kinh tế lẫn quốc phòng, an ninh. Vịnh là nơi chứa đựng nhiều tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là hải sản và dầu khí. Trong vịnh có nhiều ngư trường lớn, cung cấp nguồn hải sản quan trọng cho đời sống của người dân hai nước.

Đáy biển và lòng đất dưới đáy của vịnh được cho là có tiềm năng lớn về dầu mỏ và khí đốt. Vịnh này là cửa ngõ giao lưu từ lâu đời của Việt Nam ra thế giới, có tầm quan trọng đặc biệt đối với sự nghiệp phát triển kinh tế, thương mại quốc tế cũng như quốc phòng an ninh của nước ta. Đối với khu vực phía nam Trung Quốc, vịnh cũng có vị trí quan trọng. Vì vậy, cả hai nước đều rất coi trọng việc quản lý, sử dụng và khai thác vịnh.- Vấn đề phân định Vịnh Bắc Bộ, cụ thể là phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong vịnh giữa Việt Nam và Trung Quốc, chỉ được đặt ra sau khi có sự phát triển tiến bộ của Luật biển quốc tế từ giữa những năm 1950 trở lại đây.

Từ năm 1974, việc đàm phán phân định Vịnh Bắc Bộ bắt đầu diễn ra trong ba đợt: năm 1974, giai đoạn 1977-1978, và từ 1992 đến 2000. Hai đợt đàm phán đầu tiên không có kết quả. Mãi đến sau khi bình thường hóa quan hệ giữa hai nước, năm 1991, đàm phán phân định mới đi vào thực chất và có được những đồng thuận để tiến tới ký kết Hiệp định phân định.

Trong thời gian 10 năm, từ 1991 đến 2000, đàm phán phân định vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc trải qua 7 vòng đàm phán cấp Chính phủ, 3 cuộc gặp không chính thức của Trưởng đoàn đàm phán cấp Chính phủ, 18 vòng đàm phán cấp chuyên viên Nhóm công tác liên hợp, 10 vòng họp Tổ chuyên gia đo vẽ kỹ thuật phân định và xây dựng tổng đồ vịnh Bắc Bộ, 6 vòng đàm phán về hợp tác nghề cá trong Vịnh Bắc Bộ.

Ngày 25/12/2000, Hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ được ký kết.

Trong ngày 30/6/2004, Hiệp định hợp tác nghề cá ở Vịnh Bắc bộ giữa hai nước có hiệu lực thi hành, cùng ngày diễn ra lễ trao đổi văn kiện thư phê chuẩn Hiệp định phân định Vịnh Bắc bộ.

Hiệp định gồm có 11 điều khoản, trong đó Việt - Trung khẳng định nguyên tắc chỉ đạo việc phân định là tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau, không xâm phạm lẫn nhau, không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau, bình đẳng cùng có lợi, cùng tồn tại hoà bình. Hai nước cũng nhất trí thông cảm, nhân nhượng lẫn nhau, hiệp thương hữu nghị, giải quyết một cách công bằng hợp lý. 

Trên cơ sở đó, Việt Nam và Trung Quốc xác định phạm vi phân định và xác định đường phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa giữa hai nước trong Vịnh Bắc Bộ đi qua 21 điểm có tọa độ địa lý xác định, nối các đoạn thẳng với nhau. Việt Nam được 53,23% diện tích vịnh, Trung Quốc được 46,77% diện tích vịnh. Sơ đồ đường phân định Vịnh Bắc Bộ theo Hiệp định 25/12/2000. Đường này là tập hợp những đoạn thẳng tuần tự nối liền 21 điểm phân định.

Vịnh Bắc Bộ (hay còn gọi là vịnh Tonkin) là một vùng biển nằm giữa Việt Nam và Trung Quốc, có vai trò quan trọng trong kinh tế, quốc phòng và các hoạt động hàng hải của cả hai quốc gia. Quá trình phân chia vùng biển trong Vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc đã trải qua một loạt các bước đàm phán, thỏa thuận và thậm chí là các vấn đề tranh chấp.

1. Bối cảnh lịch sử

Vịnh Bắc Bộ là một khu vực có tầm quan trọng lớn đối với cả hai quốc gia vì là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, bao gồm cả nguồn tài nguyên dầu khí và hải sản. Trong suốt thế kỷ 20, quan hệ về biên giới biển giữa hai nước đôi khi có tranh chấp, đặc biệt là với các khu vực biển và đảo. Tuy nhiên, việc phân định rõ ràng vùng biển giữa hai quốc gia chỉ diễn ra sau khi có các thỏa thuận chính thức.

2. Thỏa thuận phân định vịnh Bắc Bộ (2000)

Vào ngày 25 tháng 12 năm 2000, Việt Nam và Trung Quốc đã ký kết Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ. Đây là một bước quan trọng trong việc giải quyết vấn đề phân định vùng biển giữa hai nước, giúp tạo ra một khu vực hợp tác hòa bình và ổn định.

  • Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ xác định đường biên giới giữa hai nước, trong đó xác định ranh giới trên biển chia đôi vịnh Bắc Bộ, theo một đường phân định biển thẳng.
  • Hiệp định này cũng quy định các nguyên tắc phân chia khu vực thềm lục địa và các quyền lợi về khai thác tài nguyên biển, bao gồm cả dầu khí và hải sản.

3. Đường biên giới và phân định cụ thể

Hiệp định này đã phân chia vịnh Bắc Bộ thành hai khu vực:

  • Một phần thuộc quyền tài phán của Trung Quốc.
  • Một phần thuộc quyền tài phán của Việt Nam.

Điểm quan trọng của hiệp định là vùng biển nằm giữa hai quốc gia được phân định theo một đường phân định thẳng từ bờ biển của mỗi quốc gia, đảm bảo các vùng biển trong vịnh được phân chia một cách công bằng và hợp lý, giúp giảm thiểu các tranh chấp.

4. Đặc điểm nổi bật của thỏa thuận

  • Chia sẻ nguồn tài nguyên: Các thỏa thuận cũng bao gồm các cơ chế hợp tác trong việc khai thác và quản lý các nguồn tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là trong lĩnh vực dầu khí.
  • Hợp tác nghề cá: Việt Nam và Trung Quốc cũng đã đồng ý hợp tác trong lĩnh vực nghề cá, quản lý và bảo vệ nguồn lợi thủy sản.

5. Câu hỏi về Biển Đông và các tranh chấp khác

Mặc dù Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ đã giải quyết được nhiều vấn đề về biên giới biển, nhưng vẫn còn những tranh chấp khác giữa hai nước trong khu vực Biển Đông, đặc biệt liên quan đến các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Các tranh chấp này không được giải quyết trong Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ mà thuộc phạm vi các hiệp định khác và diễn ra trong bối cảnh rộng lớn hơn của Biển Đông.

6. Kết luận

Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc đã giúp làm rõ ranh giới biển giữa hai quốc gia này trong khu vực vịnh Bắc Bộ. Việc phân chia này đã tạo ra một khu vực hợp tác, đảm bảo lợi ích chung và tránh được các tranh chấp trong việc khai thác tài nguyên biển. Tuy nhiên, vấn đề về Biển Đông vẫn còn nhiều vấn đề cần được tiếp tục giải quyết qua các cuộc đàm phán và đối thoại quốc tế.

5 tháng 3

- Vịnh Bắc Bộ có vị trí chiến lược quan trọng đối với cả Việt Nam và Trung Quốc, về kinh tế lẫn quốc phòng, an ninh. Vịnh là nơi chứa đựng nhiều tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là hải sản và dầu khí. Trong vịnh có nhiều ngư trường lớn, cung cấp nguồn hải sản quan trọng cho đời sống của người dân hai nước.

Đáy biển và lòng đất dưới đáy của vịnh được cho là có tiềm năng lớn về dầu mỏ và khí đốt. Vịnh này là cửa ngõ giao lưu từ lâu đời của Việt Nam ra thế giới, có tầm quan trọng đặc biệt đối với sự nghiệp phát triển kinh tế, thương mại quốc tế cũng như quốc phòng an ninh của nước ta. Đối với khu vực phía nam Trung Quốc, vịnh cũng có vị trí quan trọng. Vì vậy, cả hai nước đều rất coi trọng việc quản lý, sử dụng và khai thác vịnh.Vấn đề phân định Vịnh Bắc Bộ, cụ thể là phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong vịnh giữa Việt Nam và Trung Quốc, chỉ được đặt ra sau khi có sự phát triển tiến bộ của Luật biển quốc tế từ giữa những năm 1950 trở lại đây.

Từ năm 1974, việc đàm phán phân định Vịnh Bắc Bộ bắt đầu diễn ra trong ba đợt: năm 1974, giai đoạn 1977-1978, và từ 1992 đến 2000. Hai đợt đàm phán đầu tiên không có kết quả. Mãi đến sau khi bình thường hóa quan hệ giữa hai nước, năm 1991, đàm phán phân định mới đi vào thực chất và có được những đồng thuận để tiến tới ký kết Hiệp định phân định.

Trong thời gian 10 năm, từ 1991 đến 2000, đàm phán phân định vịnh Bắc Bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc trải qua 7 vòng đàm phán cấp Chính phủ, 3 cuộc gặp không chính thức của Trưởng đoàn đàm phán cấp Chính phủ, 18 vòng đàm phán cấp chuyên viên Nhóm công tác liên hợp, 10 vòng họp Tổ chuyên gia đo vẽ kỹ thuật phân định và xây dựng tổng đồ vịnh Bắc Bộ, 6 vòng đàm phán về hợp tác nghề cá trong Vịnh Bắc Bộ.

Ngày 25/12/2000, Hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ được ký kết.

Trong ngày 30/6/2004, Hiệp định hợp tác nghề cá ở Vịnh Bắc bộ giữa hai nước có hiệu lực thi hành, cùng ngày diễn ra lễ trao đổi văn kiện thư phê chuẩn Hiệp định phân định Vịnh Bắc bộ.

Hiệp định gồm có 11 điều khoản, trong đó Việt - Trung khẳng định nguyên tắc chỉ đạo việc phân định là tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau, không xâm phạm lẫn nhau, không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau, bình đẳng cùng có lợi, cùng tồn tại hoà bình. Hai nước cũng nhất trí thông cảm, nhân nhượng lẫn nhau, hiệp thương hữu nghị, giải quyết một cách công bằng hợp lý. 

Trên cơ sở đó, Việt Nam và Trung Quốc xác định phạm vi phân định và xác định đường phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa giữa hai nước trong Vịnh Bắc Bộ đi qua 21 điểm có tọa độ địa lý xác định, nối các đoạn thẳng với nhau. Việt Nam được 53,23% diện tích vịnh, Trung Quốc được 46,77% diện tích vịnh. Sơ đồ đường phân định Vịnh Bắc Bộ theo Hiệp định 25/12/2000. Đường này là tập hợp những đoạn thẳng tuần tự nối liền 21 điểm phân định.

a) Trên Vịnh Bắc Bộ, Việt Nam và Trung Quốc đã tiến hành phân chia vùng biển dựa trên nguyên tắc công bằng và phù hợp với Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) năm 1982

Sau nhiều vòng đàm phán, ngày 25/12/2000, hai nước chính thức ký kết Hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ, trong đó xác định đường phân định biển theo trung tuyến tương đối, chia Vịnh Bắc Bộ thành hai phần thuộc chủ quyền của mỗi nước

 Ngoài ra, hai bên còn ký Hiệp định hợp tác nghề cá, thiết lập vùng đánh cá chung nhằm bảo vệ nguồn lợi thủy sản và đảm bảo quyền lợi của ngư dân. Việc phân định này giúp giảm thiểu tranh chấp, thúc đẩy hợp tác kinh tế và duy trì hòa bình, ổn định trong khu vực

b) Quá trình phân chia vùng biển giữa Việt Nam và Trung Quốc trên Vịnh Bắc Bộ diễn ra trong nhiều năm với nhiều vòng đàm phán nhằm xác định ranh giới biển rõ ràng, tránh tranh chấp và thúc đẩy hợp tác

Hai nước đã dựa trên nguyên tắc công bằng, phù hợp với Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) năm 1982 để tiến hành thương lượng. Sau quá trình đàm phán, ngày 25/12/2000, Việt Nam và Trung Quốc ký kết Hiệp định phân định Vịnh Bắc Bộ và Hiệp định hợp tác nghề cá, chính thức xác định đường phân định biển và thiết lập vùng đánh cá chung