Gửi "Mặt trời nhỏ" .

Có thể tôi sẽ khác với mọi người , ngay sau khi đọc đề bài tôi đã nghĩ ngay đến tôi của mười năm sau . Tôi không thần tượng ai cả tôi chỉ tưởng tượng ra bản thân sau này - một phiên bản hoàn hảo nhất. Đặt ra mục tiêu, đặt ra hướng đi, mơ những hoài bão xa vời, mơ về một tương lại tươi đẹp đủ đầy . Đó là lí do tại sao lại có cái tên "Mặt trời nhỏ" bởi con đường nào cũng có chông gai, thử thách hay những u tối che khuất đường đi, tự ta mới có thể bảo vệ bản thân mà vượt qua những khó khăn , hãy tự là " Mặt trời nhỏ " của riêng ta để  soi sáng lối mòn. Những hoài bão, mơ ước thời cắp sách tuy mông lung vô định nhưng chưa bao giờ là sai lệch cả. Ở độ tuổi này gần như mỗi chúng ta đều hình dung ra bản thân sau này: Làm nghề gì? Học ở đâu?Sinh sống tại thành phố nào? Hàng vạn câu hỏi bủa tua quanh bộ não bé nhỏ bắt buộc ta phải có câu trả lời. Và tôi đã có câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Ước mơ ở quá khứ hay hiện tại và cả tương lai sau này của tôi là được làm việc tại một công ti chuyên về mảng hội họa nói chính xác công việc cụ thể là thiết kế đồ họa. Tôi thích vẽ chỉ với lí do này tôi đã sống chết với việc học thiết kế đồ họa. Việc học thật sự rất khó nhưng tôi đã không dừng lại và rồi tôi đã dần có bước đệm cho mình. Tôi luôn mong muốn rằng bản thân sau này nếu có rắc rối hay suy nghĩ tiêu cực về công vệc này hãy nhớ đến bản thân trước đây vì sao đã lựa chọn nghề mà theo đuổi. Ba tôi đã luôn nói với tôi rằng:" Không có gì bằng đam mê".Tuy chả phải từ ngữ bóng bẩy xa hoa nhưng lại khiến tôi ghi tạc trong lòng. Ước mơ có thể nhiều nhưng đam mê chỉ có một hãy bám lấy mầm sống xanh ấy để đến gần hơn với đích đến phía trước. Tôi đã tưởng tượng ra bản thân sau này: tôi muốn có ngôi nhà dành cho riêng mình, muốn có một mức lương ổn định để có thể đảm bảo nuôi bản thân và cả đại gia đình phía sau, một nơi làm việc với các đồng nghiệp hòa đồng để tôi có thể làm việc cùng mọi người trong niềm vui nghề nghiệp, một người sếp tâm lí và cuối cùng là ước mơ ba mẹ có thể bên con lâu một chút - là ước mơ khó thực hiện nhất. Bởi với tần số sống như hiện tại thời gian không đợi chờ ai ba mẹ ngày càng hao gầy thời gian trôi càng nhanh thì số lần ở bên ba mẹ ngày càng ít.Hiển nhiên ba mẹ nào tận trong thâm tâm cũng mong muốn nhìn thấy con cái của mình bình an, thành tài nhưng thời gian không cho phép. Đó là lẽ thường tình là quy luật của nhân sinh. Vì thế ta phải lớn nhanh nhanh hơn cả khoảng thời gian ba mẹ già đi để kịp bên họ khi còn có thể. Hãy trở thành một "Mặt trời nhỏ " để vững bước trên khó khăn bùn lầy để tiến gần hơn với hạnh phúc sau này. 

"Mặt trời nhỏ" .