Quê tôi nằm im lìm bên bờ sông Gâm. Dòng nước nó màu "xanh canh hến" như Nguyễn Tuân từng viết trong tùy bút Người lái đò sông Đà. Một màu xanh thật khó tả. Hai bên bờ là những cánh đồng lúa xanh biếc nhưng chỉ vài tháng nữa thôi, chúng sẽ trổ bông, cả gốc, cả ngọn chuyển sang màu vàng ươm. Một màu vàng rất bắt mắt. Chiều chiều, lũ trẻ chúng tôi vẫn thường rủ nhau ra cánh đồng để chơi; đứa thì bắt dế, đứa thì tìm châu chấu, có đứa chỉ nằm khểnh trên bãi cỏ ngắm những cánh diều biếc. Khi ánh nắng sắp trốn sau ngọn đồi, chúng tôi mới hò nhau về nhà. Nay đã lớn khôn nhưng những kí ức tuổi thơ vẫn còn in đậm đà trong tâm trí tôi. Mỗi khi có cơ hội về thăm quê, tôi lại dạo bộ ra cánh đồng năm xưa, mê mải nhìn dòng sông Gâm chảy thầm lặng.

 

 Cả gia đình tôi sống nhờ vào biển. Bố tôi quanh năm bám biển, bắt cá, tôm,.... Ông cùng những người bạn của mình hùn vốn, mua được con tàu nhỏ ra khơi. Sau mỗi chuyến lái tàu ra biển bố tôi chở về đem theo ăm ắp cá, tôm, mực,... Mẹ tôi phụ trách đem ra chợ bán. Có lúc lái buôn đến tận nhà lấy. Mẹ tôi cũng đỡ vất vả. Những ngày biển động, bố tôi ở nhà. Tưởng rằng ông sẽ nghỉ ngơi nhưng không !ông lại sửa sang lại tàu, xem lại từng tấm lưới,... Ông bảo: nhờ có biển mà cả nhà tôi có đủ cái ăn, cái mặc. Mai này tôi lớn lên, biết đâu cũng trở thành diêm dân như ông! Như cách ông nội đã truyền lại nghề cho bố...