Đoạn 1:

Quê tôi bình yên bên dòng sông Gâm thơ mộng. Dòng nước xanh như ngọc, mang màu "xanh canh hến" như nhà văn Nguyễn Tuân từng miêu tả trong tùy bút "Người lái đò sông Đà". Một màu xanh thanh tao, dịu nhẹ khiến lòng người lữ khách bỗng chốc xao động. Hai bên bờ sông là những cánh đồng lúa xanh mướt, trải dài tít tắp. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi nữa thôi, những bông lúa sẽ trổ đòng, cả cánh đồng sẽ khoác lên mình màu vàng ươm rực rỡ, ấm áp. Chiều tà, lũ trẻ chúng tôi thường rủ nhau ra đồng chơi đùa. Kẻ bắt dế, người tìm châu chấu, đứa lại vùi mình trong thảm cỏ xanh ngát. Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời, chúng tôi mới từ biệt cánh đồng và quay trở về nhà. Giờ đây, dù đã trưởng thành, những ký ức tuổi thơ hồn nhiên, vui vẻ bên dòng sông Gâm quê hương vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi. Mỗi lần về quê, tôi lại không thể nào cưỡng lại được cảm giác muốn được dạo bước trên con đường quen thuộc, ngắm nhìn dòng sông Gâm hiền hòa, thơ mộng chảy lững lờ.

Đoạn 2:

Cả gia đình tôi nương tựa vào biển để sinh sống. Bố tôi quanh năm gắn bó với biển cả. Cùng với những người bạn thân thiết, ông chung tay góp sức mua được một chiếc thuyền nhỏ để ra khơi đánh bắt. Sau mỗi chuyến đi, bố tôi mang về đầy ắp cá tôm, mực,... Chiến lợi phẩm ấy được mẹ tôi mang ra chợ bán. Có những khi, thương lái còn tìm đến tận nhà thu mua. Nhờ vậy, mẹ tôi đỡ vất vả hơn phần nào. Vào những ngày biển động, bố tôi ở nhà. Tưởng chừng như ông sẽ được nghỉ ngơi, nhưng không, ông lại dành thời gian để sửa sang, bảo dưỡng con thuyền, kiểm tra từng tấm lưới. Bố tôi thường nói: "Biển là nguồn sống của cả gia đình mình, mang lại cho chúng ta đủ cái ăn, cái mặc. Mai này lớn lên, con cũng sẽ nối nghiệp cha, trở thành một diêm dân như cha và ông nội vậy."