
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.



tham khảo:
Mẹ- bà tiên của con. Mẹ cho con có trên đời, cho con bao nhiêu hạnh phuc. Mùa hè bàn tay gầy gầy sương sương mẹ nhẹ nhàng quạt ru con ngủ. Mùa đông lạnh mẹ cho con hơi ấm của sự sông. Quầng mắt sung, thâm đen là vì con. Mẹ luôn nói: " con là tất ca". Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không.Mẹ thật tuyệt vời! Con thật may mắn khi có mẹ ...

Tham khảo:
Một ngày mùa hạ nóng bức như bao ngày khác. Thời tiết bức bối, nóng nảy đến khó chịu. Người người cầu mong một cơn mưa ghé ngang qua để xoa dịu đi những ngột ngạt mà nắng hè đang gieo rắc. Và như thấu được lòng người, trời đang chói chang bỗng nhiên tắt nắng. Mưa đã kề bên.
Từ phía xa, những đám mây đen ngòm như đoàn quân tinh nhuệ, ồ ạt kéo về thành phố. Theo hiệu lệnh, chúng nhanh chóng dàn đều ra, che kín cả bầu trời. Phút chốc, đất trời tối sầm lại. Mới có ba giờ chiều mà tưởng như đã nhập tối. Những cơn gió theo đó giật liên hồi, càng lúc càng mạnh. Cuốn bụi và lá khô ven đường bay mù mịt. Không khí nhanh chóng trở nên dịu mát, rồi mát lạnh bởi hơi nước trong không khí đang dâng cao. Càng lúc, đội quân mây đen càng sà xuống sát mặt đất như đang thị uy. Người người lao nhanh để tìm chỗ trú ẩn.
Và rồi, sau một tiếng ầm lớn từ bầu trời vọng xuống, cơn mưa rào đổ sầm sập về mặt đất. Những giọt nước thi nhau đổ ào ào xuống phía dưới, dày đặc đến khiến đất trời chìm trong màn mưa trắng xóa. Tầm nhìn thu hẹp về đến chỉ trong vài bước chân. Nhìn đâu cũng là mưa, là nước mưa, là những khoảng trắng xóa. Mưa rơi lộp độp xuống tàu lá, rầm rập xuống mái nhà, lách tách vào cửa kính, rào rào xuống mặt đường, rồi òng ọc xuống ống cống. Khắp nơi toàn là tiếng của cơn mưa. Nó như một con quái vật khổng lồ, nuốt chửng mọi âm thanh. Thỉnh thoảng, có vang lên vài âm thanh tiếng còi xe, tiếng người í ới gọi nhau, nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm dần trong tiếng mưa dữ dội. Mọi người dồn về dưới các mái hiên, các sảnh nhà để trú mưa. Các chú chim cũng co ro trong các hốc cây, tránh đi dòng mưa mát lạnh. Chỉ có những hàng cây là sung sướng, xòe hết ra các cành lá mà vẫy vùng trong biển mưa.
Một lát sau, vài tiếng sấm đì đùng vang lên, rồi cơn mưa đột ngột dừng lại. Nhanh đến mức mấy chú gà ướt lướt thướt vì tìm chỗ trú còn chưa kịp đến nơi, cái đầu nghệt ra một bên đến là buồn cười. Sau cơn mưa, cây cối, đường phố sạch bong. Không khí trở nên mát mẻ và trong lành. Bầu trời lại trong xanh như chưa từng có đám mây đen nào ở đó. Và từ các ngã đường, dòng người lại ùa ra đông đúc, tấp nập. Tiếng còi, tiếng xe lại ồn ào. Chỉ là, ai cũng vui vẻ và phơi phới hơn rất nhiều. Tất cả chính là nhờ cơn mưa rào vừa qua.
Vào mùa hè, những cơn mưa rào chính là “món đặc sản” được nhiều người yêu thích nhất và luôn ngóng đợi. Bởi chúng giúp bầu không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn.
“Lộp độp... Lộp độp...”. Âm thanh ấy gợi nhớ cho em về cơn mưa rào mùa hạ. Mùa hạ thật thú vị khi thành phố được trải qua những cơn mưa rào mát rượi. Bầu trời đang trong xanh, đột nhiên, những đám mây đen ùn ùn kéo đến. Không gian trở nên âm u và xám xịt. Những cơn gió thổi mạnh, hung dữ như đang gầm rú trong tán lá. Gió cuốn phăng những chiếc lá khỏi cành. Cây bàng trước sân bị đánh nghiêng ngả. Bụi mù mịt thỏa sức tung bay khắp phố. Mọi người vội vã tìm chỗ trú. Bầy chim non hoảng sợ, co rúm lại, nép vào cánh mẹ. Lẹt đẹt, lẹt đẹt... Mưa rồi! Mưa mới nhẹ hạt, hắt vào những ô cửa sổ, những mái nhà. Dần dần, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Mưa tuôn xối xả. Thành phố như chìm trong bức màn trắng xóa. Trên đường chỉ còn lác đác vài người cố gắng tìm nơi trú ẩn. Mỗi khi mưa đến, em lại có thói quen đứng bên ô cửa sổ để ngắm mưa. Thật tuyệt! Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trên không, những đám mây đen biến mất, trời sáng dần. Tia nắng lại bắt đầu ló ra khiến bầu trời như khoác lên mình chiếc áo mới. Cây cối được tắm mát, gột sạch bụi, trông thật khỏe khoắn và tràn đầy sức sống. Chim chóc lại hát bản nhạc vui vẻ và yêu đời. Đường phố nườm nượp, đông đúc trở lại.
Nếu mưa mùa đông rả rích đêm ngày thì mưa mùa hạ ào ào chớp nhoáng rồi trả lại cho bầu trời sự trong trẻo và tinh khôi.

Đà Lạt, là nơi nghỉ mát nổi tiếng nhất Việt Nam với cảnh non xanh nước biếc núi non chập chùng, suối reo thác đổ. Năm học vừa qua, vào dịp hè trường em có tổ chức chuyến du lịch Đà Lạt để học sinh được giải trí sau nhũng ngày tháng học tập mệt nhọc. Trong cuộc du lịch đó, em nhớ mãi cuộc đi thăm thác Prenn.
Sáng sớm tinh mơ, chúng tôi đã chuẩn bị kĩ càng cho cuộc du ngoạn này, ai nấy đều phấn khởi. Chiếc xe chở ba mươi học sinh rời khách sạn bon bòn chạy trên con đường nhựa phẳng lì, êm như ru bảng qua những cánh rừng thông bát ngát, mùi hương của muôn màu hoa lá theo từng cơn gió nhẹ thoang thoảng đưa lên. Những tia nắng đã bắt đầu xuyên qua những ô cửa xe làm chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn trong giá lạnh của miền cao Đà Lạt. Qua cửa xe, chúng tôi say sưa ngắm cảnh núi đồi, những cánh rừng ngút ngàn, rậm rạp, những con suối chảy róc rách chờ mưa. Tiết tháng bảy, trời trong như lọc. Xa xa trên những ngọn núi cao, một màn sương bao phủ, tất cả như ẩn, như hiện, như gần, như xa… Huyền ảo như trong một giấc mộng êm đềm.
Mặt trời đã lên cao, bầu trời càng trong vắt, gần đến thác con đường càng khúc khuỷu, lên xuống gập ghềnh, núi non điệp trùng nối tiếp nhau chạy dài ngút cả tầm mắt. Không khí mát lành bơm căng lồng phổi, khiến mỗi đứa chúng tôi có cảm giác khỏe và lớn lên một tí. Chẳng bao lâu xe đã tới nơi, một phong cảnh kì thú đã hiện ra trước mắt: Thác Prenn hùng vĩ mà mơ mộng làm sao! Chúng tôi thi nhau bước xuống những bậc thang dựa vào thành đồi rất vững chắc. Qua chừng ba mươi bậc là tới mặt đất. Từ đó, chúng tôi có thể nhìn thấy chiếc hồ lớn, hứng thác nước ầm ầm từ trên cao đổ xuống. Không một tiếng nào khác ngoài tiếng thác thật trầm hùng đáp lời cánh rừng tĩnh mịch. Mặt khác được dệt bởi muôn ngàn hạt ngọc long lanh, mát rượi rào rào đổ xuống, Những hạt ngọc bé tí trắng xóa tung ra làm chúng tồi cảm thấy mát lạnh cả người. Ngoài kia một tí là chiếc cầu vắt ngang mặt hồ để du khách từ đó có thể nhìn thấy bao quát được cảnh vật xung quanh. Xa xa là những ghế đá, nhà chòi để du khách nghỉ chân.
Chúng tôi sau khi đã xem thác xong cùng tập hợp lại hát bài “Hè vui”. Chẳng mấy chốc, trời đã chiều chúng tôi được lệnh tập trung lên xe trở về, bất giác không ai bảo ai cùng nhìn về thác lộ vẻ quyến luyến cảm động. Duới kia, thác Preen vẫn đổ ầm ầm nhưng tôi cỗ cảm giác tiếng thác trầm buồn hơn, tôi tự. nhủ rằng:
“Đừng buồn Prenn, một ngày tôi sẽ trở lại”.
Những ngày vào năm học mới, tôi vẫn không sao quên được thác Prenn, tôi sẽ cố gắng học tập, phải chăm chỉ học để năm sau còn gặp Prenn nữa chứ.
Lời dẫn trực tiếp là câu "Đừng buồn Prenn, một ngày tôi sẽ trở lại"
Tại sao tôi yêu quê hương mình?
Quê hương tôi - nơi tôi sinh ra và lớn lên - luôn là một phần không thể thiếu trong trái tim tôi. Mỗi lần trở về quê, tôi lại cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả. Quê hương tôi - với những cánh đồng lúa xanh bát ngát - luôn mang lại cho tôi cảm giác bình yên, thư thái. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời lên cao, tôi thường thấy người dân trong làng ra đồng làm việc - họ mải miết nhưng đầy nhiệt huyết. Cảnh vật nơi đây không chỉ đẹp mà còn gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ - những buổi chiều cùng bạn bè chơi đùa dưới bóng cây đa, hay những buổi tối ngồi bên bếp lửa nghe bà kể chuyện cổ tích.
Quê hương tôi không chỉ có cảnh đẹp, mà còn là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa lâu đời. Những lễ hội truyền thống - như Tết Nguyên Đán, lễ hội cầu mưa, hay hội làng - luôn được người dân gìn giữ và phát huy. Đặc biệt, những món ăn dân dã - như cơm gạo mới, canh rau khoai, hay bánh chưng - là những thứ mà tôi luôn nhớ đến mỗi khi xa nhà. Mỗi lần ăn những món đó, tôi lại cảm thấy như trở về chính bản thân mình.
Với tôi, quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là nơi có tình yêu thương, sự đoàn kết, và là nơi tôi luôn muốn quay lại. Quê hương tôi - dù có thay đổi theo thời gian - nhưng tình cảm của tôi dành cho nó sẽ mãi không bao giờ thay đổi.